Noel năm ngoái, chỉ vì mê muội trong tình yêu với kẻ sở khanh đẹp trai, tôi đã bị hắn “lừa tình” bẽ bàng. Hắn thản nhiên “vứt” tôi lại khách sạn rồi ra về, bỏ mặc tôi với nỗi ê chề kinh khủng.
Tôi không phải là đứa con gái xấu, cũng ưa nhìn, vui tính và bình thường như bao bạn gái lứa 92 khác. Nhưng cho đến giờ phút này tôi vẫn chưa có được một mối tình nào đúng nghĩa. Phải chăng vì thế mà năm ngoái tôi mới bị lừa “ngọt” đến vậy? Cái gì hắn nói tôi cũng tin ngây ngất, thậm chí tôi không còn là mình nữa.
Cứ ở bên hắn là tôi quên hết những gì định nói, quên luôn những gì định làm, chỉ cần được hắn đón, hai đứa ở bên nhau… Tôi thật khờ, thật ngốc. Hắn hơn tôi 5 tuổi, khá là ăn chơi, mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng đôi khi lại có những hành động tình cảm.
Hắn không khen tôi bao giờ, cũng không thích nói những câu ngọt ngào. Điều đó làm tôi càng yêu và tin hắn hơn. Vậy mà điều cuối cùng hắn làm với tôi thì có lẽ đến hết đời này tôi cũng không sao quên nổi.
Tôi nhớ mình đã hồi hộp, mong chờ đến ngày 24/12 thế nào. Trước Noel vài ngày, tôi còn tự thưởng cho mình mái tóc xoăn và bộ váy thật đẹp, tôi muốn mình thật tự tin khi đi cùng hắn. Hắn nói đêm Noel đi chơi muộn nhé, sau khi đi chơi cùng hội bạn hắn thì hai đứa tìm chỗ nào riêng tư để nói chuyện.
Nhưng với cái giọng ấm áp, khi hắn nói “Nếu anh vớ vẩn, anh đã không đợi suốt 2 tháng nay. Anh tin mình sẽ yêu nhau hơn đấy!” thì tôi lại tin sái cổ. Tôi ngây ngô nghĩ rằng nếu tôi thể hiện tình yêu bằng cách đồng ý “chuyện ấy”, hắn sẽ hiểu tôi yêu hắn thật lòng thế nào… Có cô gái nào trên đời này ngu ngốc như tôi không?
Đêm Noel, tôi đeo chiếc khăn hắn tặng, mặc bộ váy mới và tràn ngập hạnh phúc khi mình không còn cô đơn vào dịp Giáng sinh nữa. Tôi đã xin phép mẹ đi chơi rồi sang nhà bạn thân ngủ lại vì nhà xa, nhưng thực ra là đi cùng hắn.
Ôm chặt hắn ngoài đường, đi qua mọi con phố mà tôi chẳng thấy lạnh, chỉ thấy ấm áp lắm. Hắn đưa tôi lang thang một lúc rồi lên quán bar cùng bạn bè hắn. Vì quá vui mà tôi không để ý đến nụ cười đểu của vài đứa bạn hắn, không để ý xem hắn bận gì mà thi thoảng lại rút máy ra lúi húi nhắn tin. Tôi cũng uống 1-2 cốc rượu, người lâng lâng mà không thấy lo lắng gì vì tin tưởng hắn sẽ bảo vệ, chăm sóc cho tôi.
Khi ra khỏi bar thì tôi đã hơi say rồi. Mọi người rủ nhau đi ăn tiếp, tôi bỗng thấy thái độ hắn không giống bình thường khi hai đứa đi với nhau lắm. Hắn tỏ vẻ lạnh nhạt và không chiều tôi như lúc chỉ có 2 đứa. Tôi nhắn tin để bạn hắn khỏi nghe thấy, thắc mắc về thái độ thì hắn nhắn lại “Đi cùng bọn này không nên vồ vập quá, chúng nó lại trêu cho”.
Đáng lẽ tôi nên hiểu rằng tôi chỉ là trò chơi mới của hắn, giống nhiều cô gái khác đã từng, nên hội bạn hắn mới cười và hắn mới lạnh nhạt như thế. Sau bữa ăn mọi người chia tay, ai đi đường nấy thì hắn mới lại vồ vập, quan tâm tôi.
Tôi không muốn có một Noel cô đơn, nhưng tôi cũng không muốn
bị lừa như năm ngoái nữa (Ảnh minh họa)
Cũng buồn một chút, nhưng nghe hắn ngọt nhạt vài câu thì tôi quên ngay. Tôi ngoan ngoãn theo hắn vào khách sạn, đây là lần đầu tiên… Vậy mà tôi không thấy sợ, chỉ nghĩ đơn giản rằng tôi đã đủ lớn để chuyện ấy xảy ra, với lại tôi yêu hắn thì có gì phải sợ chứ!
Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn tôi nghĩ, hắn không nói nhiều lắm, cũng không hứa hẹn gì cả… Sau khi chuyện ấy xảy ra, hắn càng im lặng hơn khiến tôi hoang mang kinh khủng. Hắn chỉ nằm ở đầu giường rồi nhắn tin với bạn, tôi đòi xem điện thoại thì hắn cộc lốc “Anh không thích!”.
Tôi ngỡ ngàng, tủi thân nữa, tôi vào phòng tắm ngồi khóc, trong lòng thì hoang mang không hiểu mình đã làm sai điều gì. Tôi chưa từng “với ai”, chỉ sợ mình đã thể hiện sự ngây ngô, ngớ ngẩn quá nên lại càng xấu hổ. Thấy tôi vào phòng tắm lâu, hắn gọi tôi ra rồi cũng thể hiện vài hành động an ủi “Thôi đừng nghĩ nhiều nhé, anh đang có chuyện đau đầu”. Hắn ôm tôi vào lòng rồi bảo đi ngủ sớm, mai hắn đưa về.
Trong lòng lúc đấy đã có sự bất an, nhưng vì vẫn tin nên tôi lại nghe lời mà không hỏi gì nhiều. Uống mấy cốc rượu cũng mệt, tôi định bụng mai sẽ hỏi hắn về thái độ khó hiểu đêm nay rồi ngủ luôn. Một giấc ngủ thật sâu, không mơ màng gì cả…
Và khi ánh sáng tràn vào phòng, tôi mới mệt mỏi mở mắt. Xung quanh không có ai, chỉ có mình tôi cùng quần áo, túi xách vứt bên cạnh. Tôi gọi hắn, không ai thưa. Bắt đầu sợ hãi, tôi tìm khắp phòng cũng không có bất cứ đồ đạc nào của hắn nữa. Điện thoại của tôi lại hết pin mới khổ, lúc này thì sợ thực sự rồi. Tôi cuống cuồng ấn phím lễ tân thì người ta nói hắn đã đi từ 5h sáng. Lấy điện thoại khách sạn gọi thì tắt máy…
Có lẽ nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng nổi tình huống này. Tôi bị bỏ rơi trong khách sạn, điện thoại thì hết pin và trong người chỉ còn đúng 200.000 (nghĩ đi chơi cùng hắn nên tôi không chuẩn bị nhiều tiền). Suy nghĩ một cách tự nhiên, tôi gọi xuống lễ tân hỏi xem tiền phòng đã được thanh toán chưa, câu trả lời đúng như tôi đang lo sợ “Chưa, anh ý bảo khi nào chị dậy sẽ thanh toán luôn!”.
Cảm giác rơi từ tầng 20 xuống đất chắc cũng không thảm hại bằng tôi lúc đó. Nhục nhã và ê chề, tôi hình dung lại tất cả những tình huống tối qua và hiểu rằng, người tôi yêu, tin tưởng, sẵn sàng nói dối bố mẹ để đi chơi Noel qua đêm thực ra chỉ là một thằng đểu.
Hắn đã lên kế hoạch này từ bao giờ? Bạn hắn có biết không mà lại cười cợt tôi? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra nhưng rồi tôi cũng cố tìm cách thoát khỏi căn phòng này. Tôi đành gọi điện cho đứa bạn thân, muối mặt cầu cứu nó đến trả hộ tiền.
Khi ngồi sau xe nó, bạn tôi nói thật nhiều, trách cũng nhiều mà tôi chẳng còn nghe nổi điều gì. Còn hơn cả nỗi buồn, trên đời này còn ai nhục nhã và bẽ bàng hơn tôi nữa đây, tôi xấu hổ lắm. Tôi chỉ biết khóc cho sự đau đớn của mình, buổi học chiều hôm đó tôi cũng không dám đến lớp, đứa bạn đưa tôi về nhà nằm nghỉ mà tôi thì chỉ muốn chết đi cho xong.
Gọi thế nào cũng không liên lạc với hắn được, lên mạng thì hắn đã remove tôi ra khỏi Facebook, ignore nick YM. Mọi thứ quá nhanh, nghĩa là hắn đã chuẩn bị trước, chỉ cần chiếm đoạt được tôi thì hắn sẽ “té” ngay và không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Thời gian sau đó, dù cay đắng và xấu hổ lắm nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để vượt qua. Không một ai biết chuyện trừ đứa bạn thân, nhưng tôi không thể tha thứ cho sự cả tin ngu ngốc của mình.
Nhắc đến từ “Noel” là tôi lại đau và chỉ muốn khóc, quãng thời gian ấy tôi như quả bóng bị xì hơi, đi học về là nằm bẹp trên giường chán nản. Nói chung, tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Thà cô đơn như trước còn hơn được yêu để rồi lại bị lừa phũ phàng, tôi đã dặn mình phải sống như thế suốt từ năm ngoái đến giờ.
Nhưng cách đây 1 tháng thì cậu ấy – một người bạn cùng lớp đại học lại khiến tôi phải đau đầu. Long vui tính và hay nói chuyện với tôi ở lớp, tôi thấy tính cậu ấy nhiệt tình, hòa đồng nên cũng khá quý.
Gần đây, Long thể hiện với tôi là cậu ấy thích tôi, muốn có cơ hội “cưa”, còn đồng ý hay không là do tôi quyết định. Nhiều lúc Long khiến tôi phải bối rối mất vài phút khi nhất định bắt tôi ngồi sau, cậu ấy đèo về nhà vì trời quá lạnh. Rồi cũng có hôm rủ tôi đi ăn ốc xào, đi lang thang café, nói đủ thứ chuyện trên đời. Sự quan tâm của Long cũng khiến tôi thấy vui, những tin nhắn qua lại ngày càng nhiều hơn.
Cậu ấy ngỏ ý muốn làm bạn trai, còn tôi lại im lặng. Tôi cũng định mở lòng cho cậy ấy cơ hội, cũng như cho chính tôi cơ hội để thoát khỏi cuộc sống cô đơn, nhưng chuyện cũ tôi vẫn chưa quên nổi (cũng chưa biết đến bao giờ mới quên được). Chỉ còn vài ngày nữa là Noel, tôi lại nhớ đến “vết nhơ” cũ, thực sự đau lòng lắm…
Nếu Long biết được thì chắc chắn cậu ấy sẽ khinh thường tôi và hơn nữa tôi cũng đâu biết Long là “kiểu gì”, giống như ngày xưa tôi tin hắn đến thế, hóa ra cuối cùng hắn lại lừa tôi một cú quá ngọt đấy thôi. Long nhắn cho tôi “Noel này đi chơi nhé, nếu G không phiền và không lỡ hẹn ai rồi”, nếu bình thường thì tôi sẽ vui lắm. Nhưng tôi vẫn chưa trả lời, đêm Noel đã trở thành điều gì đó “gợn” trong tôi, làm sao tôi có thể thoải mái đi chơi mà quên đi chuyện cũ. Làm sao để biết Long có đểu như hắn không…
Và cũng có thể, tôi chỉ muốn thành một đôi với Long chỉ vì quá cô đơn, quá ghét cái cảm giác bị cô đơn mà thôi. Tôi nên quyết định thế nào mới đúng đây?
Cứ ở bên hắn là tôi quên hết những gì định nói, quên luôn những gì định làm, chỉ cần được hắn đón, hai đứa ở bên nhau… Tôi thật khờ, thật ngốc. Hắn hơn tôi 5 tuổi, khá là ăn chơi, mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng đôi khi lại có những hành động tình cảm.
Hắn không khen tôi bao giờ, cũng không thích nói những câu ngọt ngào. Điều đó làm tôi càng yêu và tin hắn hơn. Vậy mà điều cuối cùng hắn làm với tôi thì có lẽ đến hết đời này tôi cũng không sao quên nổi.
Tôi nhớ mình đã hồi hộp, mong chờ đến ngày 24/12 thế nào. Trước Noel vài ngày, tôi còn tự thưởng cho mình mái tóc xoăn và bộ váy thật đẹp, tôi muốn mình thật tự tin khi đi cùng hắn. Hắn nói đêm Noel đi chơi muộn nhé, sau khi đi chơi cùng hội bạn hắn thì hai đứa tìm chỗ nào riêng tư để nói chuyện.
Nhưng với cái giọng ấm áp, khi hắn nói “Nếu anh vớ vẩn, anh đã không đợi suốt 2 tháng nay. Anh tin mình sẽ yêu nhau hơn đấy!” thì tôi lại tin sái cổ. Tôi ngây ngô nghĩ rằng nếu tôi thể hiện tình yêu bằng cách đồng ý “chuyện ấy”, hắn sẽ hiểu tôi yêu hắn thật lòng thế nào… Có cô gái nào trên đời này ngu ngốc như tôi không?
Đêm Noel, tôi đeo chiếc khăn hắn tặng, mặc bộ váy mới và tràn ngập hạnh phúc khi mình không còn cô đơn vào dịp Giáng sinh nữa. Tôi đã xin phép mẹ đi chơi rồi sang nhà bạn thân ngủ lại vì nhà xa, nhưng thực ra là đi cùng hắn.
Ôm chặt hắn ngoài đường, đi qua mọi con phố mà tôi chẳng thấy lạnh, chỉ thấy ấm áp lắm. Hắn đưa tôi lang thang một lúc rồi lên quán bar cùng bạn bè hắn. Vì quá vui mà tôi không để ý đến nụ cười đểu của vài đứa bạn hắn, không để ý xem hắn bận gì mà thi thoảng lại rút máy ra lúi húi nhắn tin. Tôi cũng uống 1-2 cốc rượu, người lâng lâng mà không thấy lo lắng gì vì tin tưởng hắn sẽ bảo vệ, chăm sóc cho tôi.
Đáng lẽ tôi nên hiểu rằng tôi chỉ là trò chơi mới của hắn, giống nhiều cô gái khác đã từng, nên hội bạn hắn mới cười và hắn mới lạnh nhạt như thế. Sau bữa ăn mọi người chia tay, ai đi đường nấy thì hắn mới lại vồ vập, quan tâm tôi.
Tôi không muốn có một Noel cô đơn, nhưng tôi cũng không muốn
bị lừa như năm ngoái nữa (Ảnh minh họa)
Cũng buồn một chút, nhưng nghe hắn ngọt nhạt vài câu thì tôi quên ngay. Tôi ngoan ngoãn theo hắn vào khách sạn, đây là lần đầu tiên… Vậy mà tôi không thấy sợ, chỉ nghĩ đơn giản rằng tôi đã đủ lớn để chuyện ấy xảy ra, với lại tôi yêu hắn thì có gì phải sợ chứ!
Mọi chuyện diễn ra nhanh hơn tôi nghĩ, hắn không nói nhiều lắm, cũng không hứa hẹn gì cả… Sau khi chuyện ấy xảy ra, hắn càng im lặng hơn khiến tôi hoang mang kinh khủng. Hắn chỉ nằm ở đầu giường rồi nhắn tin với bạn, tôi đòi xem điện thoại thì hắn cộc lốc “Anh không thích!”.
Tôi ngỡ ngàng, tủi thân nữa, tôi vào phòng tắm ngồi khóc, trong lòng thì hoang mang không hiểu mình đã làm sai điều gì. Tôi chưa từng “với ai”, chỉ sợ mình đã thể hiện sự ngây ngô, ngớ ngẩn quá nên lại càng xấu hổ. Thấy tôi vào phòng tắm lâu, hắn gọi tôi ra rồi cũng thể hiện vài hành động an ủi “Thôi đừng nghĩ nhiều nhé, anh đang có chuyện đau đầu”. Hắn ôm tôi vào lòng rồi bảo đi ngủ sớm, mai hắn đưa về.
Trong lòng lúc đấy đã có sự bất an, nhưng vì vẫn tin nên tôi lại nghe lời mà không hỏi gì nhiều. Uống mấy cốc rượu cũng mệt, tôi định bụng mai sẽ hỏi hắn về thái độ khó hiểu đêm nay rồi ngủ luôn. Một giấc ngủ thật sâu, không mơ màng gì cả…
Và khi ánh sáng tràn vào phòng, tôi mới mệt mỏi mở mắt. Xung quanh không có ai, chỉ có mình tôi cùng quần áo, túi xách vứt bên cạnh. Tôi gọi hắn, không ai thưa. Bắt đầu sợ hãi, tôi tìm khắp phòng cũng không có bất cứ đồ đạc nào của hắn nữa. Điện thoại của tôi lại hết pin mới khổ, lúc này thì sợ thực sự rồi. Tôi cuống cuồng ấn phím lễ tân thì người ta nói hắn đã đi từ 5h sáng. Lấy điện thoại khách sạn gọi thì tắt máy…
Có lẽ nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng nổi tình huống này. Tôi bị bỏ rơi trong khách sạn, điện thoại thì hết pin và trong người chỉ còn đúng 200.000 (nghĩ đi chơi cùng hắn nên tôi không chuẩn bị nhiều tiền). Suy nghĩ một cách tự nhiên, tôi gọi xuống lễ tân hỏi xem tiền phòng đã được thanh toán chưa, câu trả lời đúng như tôi đang lo sợ “Chưa, anh ý bảo khi nào chị dậy sẽ thanh toán luôn!”.
Cảm giác rơi từ tầng 20 xuống đất chắc cũng không thảm hại bằng tôi lúc đó. Nhục nhã và ê chề, tôi hình dung lại tất cả những tình huống tối qua và hiểu rằng, người tôi yêu, tin tưởng, sẵn sàng nói dối bố mẹ để đi chơi Noel qua đêm thực ra chỉ là một thằng đểu.
Hắn đã lên kế hoạch này từ bao giờ? Bạn hắn có biết không mà lại cười cợt tôi? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra nhưng rồi tôi cũng cố tìm cách thoát khỏi căn phòng này. Tôi đành gọi điện cho đứa bạn thân, muối mặt cầu cứu nó đến trả hộ tiền.
Khi ngồi sau xe nó, bạn tôi nói thật nhiều, trách cũng nhiều mà tôi chẳng còn nghe nổi điều gì. Còn hơn cả nỗi buồn, trên đời này còn ai nhục nhã và bẽ bàng hơn tôi nữa đây, tôi xấu hổ lắm. Tôi chỉ biết khóc cho sự đau đớn của mình, buổi học chiều hôm đó tôi cũng không dám đến lớp, đứa bạn đưa tôi về nhà nằm nghỉ mà tôi thì chỉ muốn chết đi cho xong.
Gọi thế nào cũng không liên lạc với hắn được, lên mạng thì hắn đã remove tôi ra khỏi Facebook, ignore nick YM. Mọi thứ quá nhanh, nghĩa là hắn đã chuẩn bị trước, chỉ cần chiếm đoạt được tôi thì hắn sẽ “té” ngay và không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Thời gian sau đó, dù cay đắng và xấu hổ lắm nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để vượt qua. Không một ai biết chuyện trừ đứa bạn thân, nhưng tôi không thể tha thứ cho sự cả tin ngu ngốc của mình.
Nhắc đến từ “Noel” là tôi lại đau và chỉ muốn khóc, quãng thời gian ấy tôi như quả bóng bị xì hơi, đi học về là nằm bẹp trên giường chán nản. Nói chung, tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Thà cô đơn như trước còn hơn được yêu để rồi lại bị lừa phũ phàng, tôi đã dặn mình phải sống như thế suốt từ năm ngoái đến giờ.
Nhưng cách đây 1 tháng thì cậu ấy – một người bạn cùng lớp đại học lại khiến tôi phải đau đầu. Long vui tính và hay nói chuyện với tôi ở lớp, tôi thấy tính cậu ấy nhiệt tình, hòa đồng nên cũng khá quý.
Gần đây, Long thể hiện với tôi là cậu ấy thích tôi, muốn có cơ hội “cưa”, còn đồng ý hay không là do tôi quyết định. Nhiều lúc Long khiến tôi phải bối rối mất vài phút khi nhất định bắt tôi ngồi sau, cậu ấy đèo về nhà vì trời quá lạnh. Rồi cũng có hôm rủ tôi đi ăn ốc xào, đi lang thang café, nói đủ thứ chuyện trên đời. Sự quan tâm của Long cũng khiến tôi thấy vui, những tin nhắn qua lại ngày càng nhiều hơn.
Cậu ấy ngỏ ý muốn làm bạn trai, còn tôi lại im lặng. Tôi cũng định mở lòng cho cậy ấy cơ hội, cũng như cho chính tôi cơ hội để thoát khỏi cuộc sống cô đơn, nhưng chuyện cũ tôi vẫn chưa quên nổi (cũng chưa biết đến bao giờ mới quên được). Chỉ còn vài ngày nữa là Noel, tôi lại nhớ đến “vết nhơ” cũ, thực sự đau lòng lắm…
Nếu Long biết được thì chắc chắn cậu ấy sẽ khinh thường tôi và hơn nữa tôi cũng đâu biết Long là “kiểu gì”, giống như ngày xưa tôi tin hắn đến thế, hóa ra cuối cùng hắn lại lừa tôi một cú quá ngọt đấy thôi. Long nhắn cho tôi “Noel này đi chơi nhé, nếu G không phiền và không lỡ hẹn ai rồi”, nếu bình thường thì tôi sẽ vui lắm. Nhưng tôi vẫn chưa trả lời, đêm Noel đã trở thành điều gì đó “gợn” trong tôi, làm sao tôi có thể thoải mái đi chơi mà quên đi chuyện cũ. Làm sao để biết Long có đểu như hắn không…
Và cũng có thể, tôi chỉ muốn thành một đôi với Long chỉ vì quá cô đơn, quá ghét cái cảm giác bị cô đơn mà thôi. Tôi nên quyết định thế nào mới đúng đây?
Tag: Tam Su